Trên đường về nhà sau khi đi chơi cùng bạn, tôi ngửi thấy mùi cà ri từ nhà hàng xóm.
Bụng tôi sôi ùng ục cả lên. Khi tôi về nhà thì bữa tối bên nhà tôi cũng là món cà ri luôn!
Tôi vẫn nhớ mình đã nhảy cẫng lên vui sướng như thế nào.

Tôi mong chờ ngày được ăn món cà ri trong bữa trưa đến nỗi đánh dấu cả ngày đó lên tờ lịch.
Vào ngày được ăn cà ri, tôi vừa ăn vừa thi với bạn mình xem ai ăn nhanh hơn.
Hương vị đó đọng lại cho đến suốt những năm tháng trưởng thành của tôi.

Tôi nhớ như in món cà ri tôi nấu cùng bạn tại hội cắm trại của trường.
Mặc dù chúng tôi chưa từng nấu ăn trước đó và cắt nguyên liệu theo đủ hình dạng và kích cỡ khác nhau, nhưng chúng tôi đã có thời gian tuyệt vời được ăn cùng nhau. Tôi vẫn trân trọng những bức ảnh từ thời đó.

Bố tôi nấu cà ri cho mẹ khi bà bị cảm.
Thịt và rau hơn to một chút và ông ấy để nguyên cả củ khoai tây,
nhưng mẹ tôi cực kỳ hạnh phúc vì bố tôi về nhà sớm và nỗ lực hết sức để làm món ăn này.

Tôi không thể quên món cà ri tôi ăn trong căn lều trên núi khi tôi leo lên núi Fuji.
Mặc dù nó chỉ là cà ri làm sẵn, nhưng nó thực sự là một bữa tiệc cho cơ thể mệt nhoài của tôi do lạnh và con đường núi xa lạ.

Tôi luôn đòi mẹ nấu cho món cà ri bất cứ khi nào tôi về nhà.
Mặc dù nguyên liệu và cách tôi nấu đều từ bà nhưng món cà ri của bà luôn ngon hơn rất nhiều.
Ăn cà ri của mẹ là cách tôi nhận ra tôi thực sự đã về nhà.

Hồi đại học, bạn gái tôi nấu cà ri cho tôi.
Tôi rất lo lắng vì đó là lần đầu tiên một người phụ nữ khác ngoài mẹ nấu cho tôi ăn. Tôi sẽ không bao giờ quên nụ cười trên gương mặt cô ấy khi cô thấy tôi ăn cả một đĩa lớn.

Cà ri là món đầu tiên mà đứa con gái tiểu học của tôi làm cho tôi.
Tôi xem con bé vật lộn để nấu món ăn với tâm trạng lo âu,
nhưng con bé đã nỗ lực hết mình đến phút cuối. Tôi hạnh phúc đến nỗi đem đi khoe với tất cả bạn bè của mình.

Tôi nhớ rõ món cà ri tại nhà hàng ông bà đưa tôi đến khi tôi còn nhỏ.
Nó trông hoàn toàn khác với món cà ri tôi hay ăn, vì cơm và sốt cà ri được phục vụ riêng.
Tôi nhớ mình căng thẳng khi ăn nó, tôi lo là cà ri sẽ dính lên bộ áo tôi thích nhất.

Nhà tôi có tất cả ba anh em và khi mẹ muốn ăn gì trong bữa tối, chúng tôi luôn đồng thanh “cà ri!” Mẹ chúng tôi chẳng hề ngạc nhiên.
Kể cả bây giờ khi đã trưởng thành, bất cứ khi nào cả bọn ở nhà và mẹ hỏi chúng tôi muốn ăn tối món gì, cả ba đếu cố tình nói “cà ri!” Đó là ký ức đẹp.

Về đầu trang